Từ "vân du" trong tiếng Việt có nguồn gốc từ văn hóa Phật giáo, có nghĩa là "đi lang thang" hay "du hành". Trong ngữ cảnh Phật giáo, "vân" có nghĩa là "mây", và "du" có nghĩa là "đi" hay "lang thang". Cụm từ này thường được dùng để miêu tả hình ảnh của các nhà sư đi khắp nơi, như những đám mây bay vô định, không có điểm dừng cố định.
Ý nghĩa cơ bản: "Vân du" chỉ hành động đi đây đi đó, không cố định một nơi nào. Thường được dùng để nói về những người có lối sống tự do, không bị ràng buộc bởi một nơi chốn nhất định.
Ý nghĩa nâng cao: Trong ngữ cảnh văn học hoặc triết học, "vân du" không chỉ là việc đi lại mà còn mang ý nghĩa về sự tìm kiếm, khám phá bản thân, hay tìm kiếm tri thức.
Liên quan đến vân du:
Từ đồng nghĩa: